[Review Sách] Giải Trí Đến Chết

Tên cuốn sách này khiến tôi liên tưởng đến bộ truyện tranh tên “Địa ngục cực lạc” (Jigokuraku, tác giả Yuji Kaku). Đây là một bộ truyện kể về một hòn đảo bí ẩn, tồn tại nhóm người nghiên cứu các bí thuật trường sinh nhằm chống lại vòng lặp sinh – lão – bệnh – tử của tự nhiên. Có lẽ họ phần nào đó đạt mục đích, nhưng sự tồn tại của họ quái đản đến mức tôi không còn nghĩ họ là con người nữa. Thường những điều con người nghĩ ra thì dần dần họ đều có thể tìm cách thực hiện được. Và bản năng tìm đến sự hoan lạc, né tránh khổ đau có thể khiến họ thoái hóa, bành trướng ước vọng vị kỷ, dù có phải hy sinh đồng loại hoặc lương tri. Sẽ ra sao nếu những điều họ nghĩ trở nên lệch lạc hoặc trống rỗng? Sẽ ra sao nếu chỉ có một số ít những người biết nghĩ muốn làm cho phần còn lại của nhân loại không thể suy nghĩ độc lập? Đó có lẽ chính là mối quan ngại mà tác giả Neil Postman đã nêu ra trong cuốn sách “Giải trí đến chết”. Cuốn sách 334 trang này gồm 2 phần. Theo cách hiểu tóm lược của tôi, thì ...