[Chia sẻ] Chuyện Hình xăm
Ngay
khi TQ quyết định đăng kí thi lại Tiếng Anh ở quán bia, cả tôi và NH đều cảm thấy
mừng. Tôi mừng ra mặt, còn NH mừng bằng cách chạm cốc và khích lệ TQ bằng cách
khiêu khích tính tự ái của cậu.
Cách
giao tiếp của tôi với TQ khác với TQ và NH : Sỗ sàng, không khách sáo và nói thẳng
vào mặt hạn chế của nhau.
Trong
ba chúng tôi, NH có tính dứt khoát cao hơn cả. Đó là bởi cậu luôn trong trạng
thái sẵn sàng hành động và chấp nhận hậu quả nếu hành động đó sai. Cũng vì vậy,
thời điểm tôi viết lại dòng này cũng là lúc NH đã có được những bước đi ban đầu
tương đối rõ ràng trong lĩnh vực nghề nghiệp của mình. Tôi tin, nếu không có sự
xuất hiện bất ngờ của dịch bệnh Covid, thì cậu còn có thể tiến xa hơn vậy.
Ngay từ năm đầu đại học, NH đã kiên quyết làm điều mình thích và tham gia tất cả những thứ hoạt động lớn nhỏ trong khoa. Đến những năm cuối, thì NH trở thành một thủ lĩnh phong trào được nhiều người biết đến.
Điểm
thú vị là NH vẫn duy trì làm thêm ở bên ngoài để trang trải chi phí sinh hoạt.
Vốn lanh lợi, tháo vát, càng làm cậu lại càng phát huy ưu điểm ấy của bản thân.
Từ cuộc sống của cậu, đôi khi tôi cũng tự hỏi những bạn sinh viên thường nói không
có thời gian cho việc tham gia hoạt động phong trào hoặc đi làm thêm thật kì lạ.
Tôi
không nghĩ các bạn ấy thiếu chăm chỉ, song hình như thiếu sức sống là chuyện có
thật, khi tuổi đời mới đôi mươi.
NH
có thói quen chấp nhận để khắc phục mọi khó khăn nên lâu dần bạn bè thân quen thường tìm đến để nhờ cậu giải quyết giúp các việc khó. NH nhiệt tình, song cũng biết
chọn người để nhiệt tình. Cậu không hào hứng lắm với ý tưởng mở rộng vòng quan
hệ bạn bè mà luôn phân biệt rõ đâu là “bạn” và đâu là “bè”.
Sự
nghiệp học hành của NH khá thuận lợi và xuôi chèo mát mái. Không phải do may mắn,
mà do cậu biết cách tự tạo ra vận may cho bản thân. NH ra trường đúng tiến độ, tốt
nghiệp loại giỏi trong khi vẫn làm thêm đều đặn để trang trải các chi phí khác
nhau.
Lịch
sử làm thêm của NH cũng khá ấn tượng với một sinh viên: từ phục vụ quán bia, phục
vụ nhà hàng, đi dẫn tour, tổ chức sự kiện v.v… thêm nhiều công việc phụ khác rồi
cuối cùng chạm đến đam mê cuộc đời là nghề tổ chức sự kiện.
Nói
đến nghề này, thì tôi thấy tựa sách mang tên “ Nghề sự kiện - Thiên đường nơi địa
ngục” quả là rất hợp để diễn tả.
Theo
cách hiểu của tôi, đây là một cộng việc rất kén chọn nhân sự. Thông minh là không
đủ; nhanh nhẹn, tháo vát cũng không đủ; biết cách giao tiếp ứng xử, cũng không đủ;
có thể lực tốt cũng vẫn chưa đủ; ngoại hình thì cũng cần nhưng chưa thể đủ.
Vì
nghề này đòi hỏi tất cả yếu tố ấy trong cùng một con người.
Trong
bối cảnh nghề nghiệp như vậy, nếu thành công bạn sẽ từ “địa ngục” bay vút lên “thiên
đường” với danh vọng, tiền tài, đam mê còn không thì sẽ kẹt ở địa ngục với những
cuộc ăn nhậu, nợ nần, sức khỏe hao mòn và bế tắc mãi mãi.
Tôi
được nghe NH kể về chục ngày trời chỉ ăn mỳ tôm để bám sân khấu, những cuộc ăn
nhậu tàn khốc lúc ba, bốn giờ sáng sau khi kết thúc chương trình, những sự cố bất
ngờ diễn ra mà chỉ có tổng cộng gần ba phút để nghĩ cách xử lý và bắt tay vào thực
hiện, những hồ sơ sự kiện được thiết kế công phu rồi bị đối tác nắn bóp đến mức
buộc phải hủy show vào phút chót, những ngày nắng như đổ lửa chạy xe vòng quanh
Hà Nội để giao vé cho khách hàng và những đêm lạnh lẽo thì lang thang để treo phướn cho sự kiện.
Mặt
sau sân khấu chắc còn nhiều điều, mà nếu tôi kể tiếp thì có thể NH sẽ trách là
tôi “dọa” các bạn trẻ về nghề sự kiện. Và có chăng, tôi cũng là người ngoại đạo,
kể sâu hơn cũng khó.
Ngược
lại, nghề sự kiện cũng có những phấn khích và hào nhoáng mà những nghề khác không
có được. Đó là phút vượt hiểm nguy vô cùng căng thẳng khi làm việc với thiết bị
điện đóm, một quyết định xuất thần thay đổi cục diện của cả chương trình hay những
diễn biến đảo ngược tình thế ngay trên sân khấu. Những cuộc nói chuyện đời thường
với các ngôi sao đẹp trai, xinh gái và vô số chuyến đi đến vùng đất mới để khám
phá văn hóa và con người ở mọi miền.
Điều
gì cũng có thể, cũng có quyền diễn ra trước, trong và thậm chí là sau chương trình.
Do đó người làm tổ chức sự kiện cần phải đương đầu với tất cả, dù đã chuẩn bị tốt
hay chưa chuẩn bị gì.
Nghe
nôm na cũng giống với đánh trận, bạn nhỉ?
Tôi
không hội tụ đủ tố chất để theo theo nghề ấy, nhưng NH thì đủ. Nghề chọn người
và người theo nghề là nền tảng chính cho sự nghiệp sau này của cậu.
Phân
tích kỹ về công việc cũng là để các bạn trẻ hiểu về nghề trước khi quyết định chọn
nghề. Bởi nếu chỉ yêu thích ánh đèn sân khấu, được làm việc với toàn các ngôi sao, tiệc tùng triền miên, tác phong chuyên
nghiệp với bộ đàm giắt hông hay âm nhạc sôi động thì bạn mới chỉ đang nhìn thấy
bề nổi.
Chọn
nghề, là hiểu đúng và đủ cả bề nổi lẫn bề chìm của nghề ấy.
Đây đoạn tôi chủ ý viết rõ về nghề tổ chức sự kiện để giải tỏa trăn trở của NH. Vì cậu luôn tìm kiếm những bạn sinh viên thực sự yêu nghề để dẫn dắt, mà đến nay, tâm nguyện ấy mới chỉ đạt được thành tựu hết sức khiếm tốn.
Tuy
khắt khe trong công việc, đời sống tính cảm của NH lại tương đối phóng và khoáng.
Vì phóng khoáng nên chuyện tình cảm của cậu có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết
rất “đẫm”.
Trớ trêu thay, chuyện tình của NH giống với bộ phim dài tập mà người theo dõi vì quá yêu thích loạt phim mà thành ra bất bình với kết phim: Đôi bạn trẻ đã không đến với nhau trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Sau
khi nổi lẩu được bê ra, trước khi chạm chén, TQ đốp luôn: “Mày là thằng bạc tình”,
trong lúc tôi bất ngờ thì NH đã dứt lời “Đúng, tao bạc tình”.
Giọng
nói không quá to, nhưng rõ ràng và thừa nhận. Tôi nhìn xuống tay NH thì chén rượu
đã cạn.
Điều
đã diễn ra trong cuộc tình, nên là câu chuyện của hai người, tôi không thể dông
dài hơn. Nhưng, tôi vẫn nhớ giọng kể đều đều của NH khi chúng tôi đang trên đường về
quê ăn giỗ bố của TQ.
NH
bộc lộ cảm xúc rõ rệt nhất trước ngày bạn gái cũ lập gia đình và trong thời điểm cậu tìm
thấy cuốn nhật kí của cô- ghi chép chi tiết về quãng thời gian mối quan hệ
giữa hai người chậm lại rồi dứt hẳn.
Có
lẽ, không thể quay ngược quá khứ, song tôi tin vùng kí ức về người bạn
gái tuyệt vời ấy sẽ luôn là một khoảnh khắc rất riêng tư, rất đẹp mà không ai có
thể thay thế với NH.
Giờ đây, NH đã có thêm một chuyện tình buồn, vài ba cuộc tình chẵn lẻ và có thể cậu muốn dừng lại với một tình yêu mới. Thế nhưng, NH vẫn là NH khi luôn lưu tên của người mình yêu trong điện thoại là “Mối tình đầu”.
Yêu nhiều người, song không yêu họ cùng lúc là đạo đức tình yêu của NH.
Ai
thật lòng yêu NH, thì cần hiểu cậu rất nhiều. Đó là bởi cậu luôn trong trạng
thái sẵn sàng hành động và chấp nhận hậu quả nếu hành động đó sai.
Ghi lại chặng đường đầu đời sắp qua, NH tạc dấu ấn trên
cánh tay bằng một hình xăm. Sau ba năm lựa chọn, NH quyết định xăm hình mang
phong cách Maori ở bả vai và bắp tay. Cậu tin đó là hình xăm của chiến binh và
sống đời chiến binh là điều cậu mong muốn.
Tôi
chợt nhận ra, xăm mình là cách để thể hiện linh hồn, tâm trí và cũng là cách để
đóng dấu định mệnh lên cơ thể. Do đó, người biết suy nghĩ sẽ không bao giờ xăm
bừa bãi, xăm mình chỉ để làm đẹp hay tô vẽ "cái tôi" cá nhân bằng mực.
Khát
vọng vươn lên có thể mang đến cho NH cùng lúc cả niềm vui và nỗi buồn, hạnh phúc
và đau khổ. Thế nhưng, con đường của chiến binh là con đường đổi hành động và
xương máu để lấy vinh quang.
Là
bạn, TQ và tôi tôn trọng con đường mà NH đã chọn.
Còn
NH chọn phương châm “Vì cuộc sống là không chờ đợi”.
Chàng trai lý trí này cũng từng có lúc ngồi ở quán cà phê trên thuyền gần bờ hồ Trúc Bạch, cặm cụi lồng lời hát của bài "Nàng thơ" vào tấm hình, vừa thao tác vừa lẩm nhẩm theo: "Em không là nàng thơ, anh cũng không còn là nhạc sĩ mộng mơ" rồi chỉ nhắc lại câu "tình này nhẹ như gió, nặng trĩu lên tim ta những vết hằn".
Xong việc, cậu châm điếu thuốc rồi xoay bao thuốc về phía tôi.
Tôi cũng không nhớ chính xác từ khi nào NH bắt đầu hút thuốc, nhưng nhớ rõ thời điểm TQ bỏ thuốc. Vậy nhưng mỗi lần gặp nhau, người không hút, người hút lẫn người bỏ thuốc lá đều góp phần khiến bao thuốc vơi đi.
Nhận xét
Đăng nhận xét