[Review Phim] Đỉnh Mù Sương
Có ít nhất hai lí do bạn
không nên bỏ lỡ Đỉnh Mù Sương (The Foggy Moutain)- bộ phim Việt Nam với sự góp
mặt của võ sĩ Vĩnh Xuân Quyền: Peter Phạm, võ sĩ Muay Thái: Simon Kook và nhà vô địch
Boxing: Trương Đình Hoàng.
Lý do thứ nhất
Cốt
truyện với các tuyến nhân vật được thể hiện rõ ràng khiến nội dung phim ở mức “vừa
phải”. Có nghĩa là phim dễ hiểu với đa số khán giả.
Tôi
đánh giá rất cao điểm này, bởi điều đó chứng tỏ đoàn làm phim hiểu khán giả
và xác định được thông điệp chính khi làm phim.
Thông
điệp ấy mở đầu ngay trên poster phim với dòng chữ “Có thù, báo thù, lại gây
thù”. Dòng phim hành động thường cần đến yếu tố trả thù để hợp thức hóa việc sử
dụng bạo lực “lấy độc trị độc”. Tức là để nhân vật chính diện trở nên tàn nhẫn,
cần phải có lí do để sự tàn nhẫn trở nên chính đáng.
Trong
Đỉnh Mù Sương, mặc dù sự thù hận là chất xúc tác chính cho chàng võ sĩ Phi, nhưng sự thù hận ấy không gây cảm giác nặng nề, hay biến Phi thành
một cỗ máy giết chóc để thỏa mãn người xem. Đỉnh Mù Sương cảnh tỉnh người ta nhớ
rằng ai cũng có thể rơi vào vòng sân hận mà không phân rõ chính – tà, thiện – ác như trong màn sương âm u của vô minh.
Theo
quan niệm của Phật giáo, Sân hận là một trong Tam độc (Tham, Sân, Si). Không thâm
độc như Tham, không xảo quyệt như Si, tính Sân hận ráo riết đầy quyết
liệt.
Sân
hận kéo người ta vào đáy vực của sự bức bối mang tính hoại và tự hoại. Cũng chính
sân hận biến con người ta thành quỷ sứ để rồi tự cất bước vào địa ngục.
“Một niệm sân hận thiêu cháy cả rừng công đức”.
Dù
sân hận tàn ác như vậy, xong không phải ai cũng đủ tính táo ngăn chặn nó.
Trong câu chuyện với Phi trước khi anh lên đường tới Đỉnh Mù Sương, ông chủ quán
rượu của sàn đấu ngầm có nhắc anh: “Kẻ nào quyết định trả thù thì nên đào sẵn một
ngôi mộ cho mình”. Phi quả quyết đáp: “Nếu cần tôi có thể đào hàng trăm ngôi mộ”.
Bị thù
hận lấp đầy tâm trí, người ta chỉ biết sống với khao khát trả thù. Phi nói anh
có thể đào trăm ngôi mộ song anh chưa thấy rằng hàng ngàn người, thậm chí hàng
chục ngàn người liên quan đến trăm ngôi mộ đó có thể tìm đến anh.
Muốn
trả thù tức là muốn chết. Đó cũng là lí do sân hận mang tính phá hoại và tự hoại.
Con
người sinh ra ai cũng có cảm xúc. Để cảm xúc ấy bùng phát và chi phối đến nỗi mất
đi sự lý trí của tính người tức là đang sống trong sân hận.
Kết
thúc bộ phim, đáng lẽ Phi sẽ chết. Bởi ở cự li gần như vậy, khó có chuyện Ba Râu
chỉ bắn Phi bị thương, lại càng khó tin rằng một tên trùm già đời sơ ý đến mức
không thay đạn cho súng từ trước hoặc quên mang theo vũ khí dự phòng trong tình
huống y đang gặp nguy hiểm.
Nhắc
đến Ba Râu, nếu để ý, bạn sẽ thấy hắn thường mang theo cuốn “Zarathustra đã nói như thế” của
Nietzche. Và như Niezche từng khẳng định: “Điều đáng sợ nhất trong cuộc chiến
chống lại quỷ dữ là chính bản thân chúng ta trở thành quỷ dữ”.
Ba
Râu không muốn Phi chết mà muốn thấy anh bị hủy hoại. Muốn thấy anh sa ngã giống
hắn.
Việc
trả thù luôn có kết cục giống nhau. Nếu tiếp tục dấn thân trên con đường sân hận
thì kết cục tồi tệ là không tránh khỏi.
Hãy
học cách tha thứ ngay cả khi không được tha thứ và học cách yêu thương ngay cả
khi không được yêu thương.
Tại
sao cần như thế? Đơn giản vì chúng
ta là những con người bình thường, không thể là những võ sĩ thượng hạng, cựu lính
đặc nhiệm hay cựu sát thủ để ung dung đi trả thù rồi chỉ trầy xước nhẹ nhàng
khi ra về.
Lí
do thứ nhất tôi đánh giá cao Đỉnh Mù Sương là bởi dù thời lượng phim không dài, ưu ái các màn chiến đấu võ thuật
song vẫn làm rõ được thông điệp cảnh tỉnh người xem về lòng sân hận dễ mắc, khó
bỏ.
Lý
do thứ hai
Đỉnh
Mù Sương là một bộ phim hành động võ thuật của Việt Nam. Đây là động lực thôi
thúc tôi ra rạp. Bên cạnh đó, tôi cảm thấy thật phấn khích được xem võ sư Peter Phạm (Sifu Phạm quen thuộc với các clip hướng dẫn Vĩnh Xuân Quyền trên Youtube)
cùng với Simon Kook (Cao thủ Muay Thái đã từng song đấu cùng Diệp Vấn- Chân Tử Đan
trong Diệp Vấn phần 3); nhà vô địch Boxing Trương Đình Hoàng, xuất hiện cùng
nhau trên màn ảnh.
Những
cảnh quay võ thuật và khí chất của những võ sĩ trong phim rất chân thực. Đúng
theo lối con nhà võ, nói ít làm nhiều. Hội thoại của họ trong phim dừng ở mức tối
thiểu. Có thể với những ai mới xem điều này mang lại ấn tượng hơi “cứng” về diễn
xuất. Nhưng với tôi lại là điểm cộng đáng trân trọng.
Vì
theo tôi biết, những võ sĩ chân chính thường khá kiệm lời và không thích (hoặc
không quen) diễn đạt hoa mĩ. Hầu hết thời gian, họ quan tâm tới tập luyện thể lực, kĩ
thuật và tư duy đòn thế.
Võ
sĩ đóng vai võ sĩ thì còn gì có thể chân thực hơn?
Nhờ
sự nhập vai phù hợp, các cảnh chiến đấu bằng võ thuật trong phim càng trở nên
thực tế hơn. Không có những cử chỉ thừa thãi, hình thức hay các màn khoa chân, múa tay làm dáng khiến người xem mang ấn tượng kiểu “Đúng là phim ảnh”.
Dĩ
nhiên để làm được như vậy thì tôi tin đoàn làm phim đã vô cùng tận tâm và cống
hiến hết mình, để khán giả đam mê võ thuật được hài lòng nhất có thể.
Dù
là võ sư, võ sĩ thì họ cũng là người, cũng có da thịt và cũng biết đau đớn, đúng
không các bạn?
Lý
do thứ hai tôi thấy nên xem Đỉnh Mù Sương bởi vì đây là một bộ phim võ thuật đúng nghĩa.
Thay cho lời kết
Tôi
mong rằng Đỉnh Mù Sương sẽ là sự tiếp nối tốt đẹp và ngày càng nâng cao chất lượng
của dòng phim hành động võ thuật mang dấu ấn Việt Nam.
Đa
số khán giả yêu mến võ nghệ đều trông đợi những tác phẩm truyền cảm hứng rèn
luyện võ thuật, nâng cao sức khỏe và khích lệ những võ sĩ đang bước đi trên con
đường võ học phát huy những giá trị nhân văn mà võ đạo mang lại.
Nhận xét
Đăng nhận xét