Về người cha
Bố tôi có quan điểm "thương cho roi cho vọt" và cá nhân tôi trên hành trình làm giáo dục cũng nhận ra rằng phương pháp này có ý nghĩa trong việc rèn luyện bản lĩnh con người. Bậc thầy dạy võ của tôi cũng từng tâm sự: "Nếu dạy con người thì cần dạy theo kiểu của con người. Nhưng với những đối tượng ngỗ nghịch, thiếu tính người thì không thể dạy theo kiểu của con người được".
Bởi liệu những phẩm chất tốt đẹp có thuần túy được sinh ra từ hoàn cảnh tốt đẹp, thuận lợi không, bạn nhỉ? Hay trong gian khó, con người ta mới chiến thắng được phần con để nên người?
Cá nhân tôi nghĩ rèn người cũng có điểm chung với rèn sắt, luyện thép: cần cả lửa nóng và nước lạnh. Bởi sự đời như thầy Thu Giang Nguyễn Duy Cần từng nhận định rất chí lý rằng: "Thái quá hay bất cập, đều không tốt".
Bố cho rằng tuổi Tuất có nhiều đức tính tốt như bộc trực, thật thà, sống tình cảm. Xét theo cung hoàng đạo thì bố thuộc cung Thần Nông, còn tôi cung Sư Tử- một nước một lửa. Sở dĩ tôi quan tâm đến những điều này vì tôi cho rằng hai bố con tôi khó hiểu nhau và hay bất đồng quan điểm. Từ ngày tôi còn nhỏ, bố đã dạy tôi theo phương châm “Thương cho roi cho vọt”. Tôi nghĩ bố rất thành công với phương pháp ấy, vì chỉ cần bố nhìn thôi là tôi đã sợ và dù đang thích chơi gì chăng nữa cũng phải dừng lại. Bố thường cho tôi đi làm với bố.
Lớn hơn, tôi bắt đầu đi học, bố vẫn thường đưa đón tôi và hay cho tôi đi làm cùng bố những ngày nghỉ. Lúc này thì trí nhớ của tôi bắt đầu rõ ràng hơn và tôi nhớ những nơi bố đã đến, những việc bố đã làm và những người bố đã gặp- có người giờ đã ở rất cao nhưng cũng có người đã ở rất xa. Tôi nghĩ công việc của bố không những là đầu sóng ngọn gió mà đôi khi còn là ngược sóng ngược gió. Tôi nghe bà nội kể, bố tôi đã biết đi làm từ năm 12 tuổi để tự lo tiền đồ dùng học tập, thời bao cấp, nhà đông con nên ông bà tôi lấy vậy làm yên tâm lắm. Tốt nghiệp một thời gian thì bố sang Liên Xô vừa học vừa làm, tôi nghe một bác nhà báo bạn bố kể ngày ấy bố vừa học vừa buôn bán, vừa dạy võ để kiếm thêm thu nhập. Rồi vì công việc, bố lại sang Ba Lan, sang Đức và một số nước Đông Âu khác sau đó về nước. Dường như cuộc sống của bố tôi liên tục thay đổi giữa được và mất. Điều ấy đã hình thành nên một người đàn ông bản lĩnh và đôi khi không biết khuất phục. Bố tôi tin con của bố cũng vậy, nên “Tự lập” là phương pháp giáo dục tiếp theo tôi nhận được từ bố.
Dù vậy bố cũng không cho tôi đi học thêm đâu cả, và cũng không cho tôi đi học trường chuyên, bố bảo nếu đã học được thì cố mà học còn học dốt bố cho cái bơm (bố tôi có mang về một cái bơm, nó được để ở trên gác và mỗi lần họp phụ huynh cho tôi về thì lại được lôi ra). Vẫn nhớ ngày ấy tôi vừa sợ vừa ghét bố.
Khi tôi lớn hơn chút nữa, bố dạy cho tôi nhiều điều hơn về cuộc sống, bất kể là tôi có tập trung học hay không. Bây giờ nghĩ lại thấy giống cảnh sói bố dạy sói con kiếm mồi trong tự nhiên. Thỉnh thoảng tôi cũng thích nghĩ theo cách ấy, vì mỗi lần nhìn bố tôi lại thấy hình ảnh sói đầu đàn, dày dạn kinh nghiệm và sự khôn ngoan được trả giá bởi chi chít những vết thương lớn nhỏ trên thân thể. Bố tôi thường nói “Sướng hay khổ là do mình” và “Cuộc đời là những bài toán khó nhưng có vô số lời giải, có thể là vô nghiệm và cũng có thể là vô số nghiệm”. Tôi cũng chưa thể hiểu hết những điều ấy nhưng sau vẻ bất tuân của tuổi trẻ thì tôi biết, trong thâm tâm tôi phục bố mình lắm. Bố rất nghiêm khắc với chính bản thân và càng không dễ bỏ qua những lỗi mà tôi mắc phải. Cũng vì sợ bố mà ít khi tôi dám mơ đến những thứ mà mình thích như sách truyện, đồ chơi hay những chuyến đi tụ tập bạn bè. Thời bé dại của tôi qua đi trong kỉ luật chặt chẽ mà bố xác lập.
Ngẫm lại lời ông nội thấy đúng, vì tính nóng của mình mà bố chịu thiệt thòi nhiều nhưng chưa bao giờ thấy bố phải lao tâm khổ tứ lấy lòng ai cả. Bố nói “Tâm mình tốt thì đi giữa trời không sợ, quỷ thần vốn ở hai vai, tâm xuất Phật chứng”. Bố vẫn sống như vậy trong suốt những năm qua.
Năm hai đại học, tôi đi làm nhân viên phục vụ bàn, có những lần về trễ ra khỏi quán tôi đã thấy bố đứng im lặng ở bên đường hút thuốc đợi tôi, những lúc vậy tôi cảm thấy tủi thân vì lâu chưa được nghe bố động viên gì. Song nghĩ lại thì hình như cả bố và tôi hiếm khi nói những lời tình cảm quan tâm lẫn nhau. Bố bảo tôi mình chậm thì phải cần cù chịu khó hơn người ta, mặc dù nghe bố nhưng mỗi lần tôi phạm lỗi thì dù vì bất kể nguyên nhân gì bố cũng mắng tôi rất lâu và ít khi nương nhẹ hay bỏ qua nếu mẹ không lên tiếng bênh vực. Thế nên có những khi quan hệ bố con tôi cẳng thẳng, bố giận không nói gì với tôi, tôi đắc chí lắm, nghĩ rằng mình đúng nên mới vậy. Tôi chỉ sốt sắng chứng minh là bố không hiểu mình và thời của bố mọi thứ đều khác....
Nhận xét
Đăng nhận xét