[Review Sách] “Tìm Hiểu Võ Học - Bí Mật Võ Lâm Chân Truyền”: Luyện Rèn Thân - Tâm
“Văn dĩ tải đạo, Võ dĩ thành nhân”- Học văn để đi theo con đường sáng, học võ để hoàn thiện nhân tính là chân lý và cũng là thông điệp tác phẩm Tìm hiểu võ học – Bí mật Võ lâm chân truyền được tác giả Lý Băng Sơn (Chưởng môn phái Võ lâm Phật gia Việt Nam) gửi gắm. Không giới hạn ở cung cấp tri thức về phương pháp tập luyện, tác dụng của luyện tập võ thuật, lịch sử của môn võ, cuốn sách còn là tấm lòng và sự khích lệ bạn đọc vươn lên để chiến thắng bản thân, giữ vững cốt cách trong mọi hoàn cảnh khi đã quyết tâm bước đi trong võ đạo.
Võ
thuật và Võ cổ truyền Việt Nam
Cuộc
sống là sự đấu tranh và dịch chuyển nên để tồn tại thì loài người cần biết cách
tự vệ khi cần thiết. Không có móng vuốt sắc nhọn như hổ báo, không có nọc độc
chết người như rắn rết, không có sức khỏe to lớn như trâu bò nhưng con người, bằng
trí tuệ đã sáng tạo nên ưu thế sinh tồn cho chính mình ngay từ buổi đầu lịch sử
thông qua võ thuật. Đó là hình thức sinh tồn dựa vào cơ thể để chiến đấu chống
lại các mối nguy hiểm từ các loài dã thú hoặc chính đồng loại của mình.
Võ
thuật gắn liền với tư tưởng, môi trường tự nhiên và lịch sử hình thành, phát
triển của mỗi dân tộc khác nhau. Các trường phái võ đều có những nét đặc trưng
từ chiến kĩ, đấu luyện, cấp bậc, binh khí v.v… mang sức hấp dẫn riêng, thời loạn
thì võ dùng phục vụ chiến đấu còn thời bình thì võ là môn thể thao hấp dẫn góp
phần rèn luyện sức khỏe, đạo đức.
Võ
thuật vốn dĩ không phải dành cho kẻ mạnh mà là phương pháp lấy yếu thắng mạnh vậy
nên các dân tộc Châu Á với tầm vóc bé nhỏ đã đặc biệt chú ý đến nền võ học của
dân tộc mình, thanh niên trai tráng trong xã hội truyền thống thường được khích
lệ tập luyện. Ví dụ như Trung Quốc nổi danh với Kungfu Thiếu Lâm, Nhật Bản có
Karatedo, Triều Tiên có Takewondo, Thái Lan có quyền Thái (muay Thái),
Indonesia có Pencak Silat, Việt Nam có Võ cổ truyền.
Nhắc
đến võ cổ truyền Việt Nam là nhắc đến một quá trình tiếp nhận, trau dồi và bị
thử thách liên tục trong những cuộc chiến chống ngoại xâm- thấm đẫm tinh thần
yêu nước và ý chí kiên cường, bất khuất. Do đó, nền võ học Việt Nam đề cao tinh
thần thượng võ, tinh thần dân tộc cũng như chú trọng đến rèn luyện nhân cách và
sự nhẫn nhịn của người học trước khi truyền thụ các kỹ năng chiến đấu.
Thập
đại yếu pháp trong võ cổ truyền
Ngũ
ngoại pháp
1. Nhãn
pháp (phương pháp sử dụng mắt)
2. Thủ
pháp (phương pháp sử dụng đôi tay)
3. Thân
pháp (phương pháp sử dụng thân người)
4. Yêu
pháp (phương pháp sử dụng eo)
5. Bộ
pháp (phương pháp sử dụng đôi chân)
Ngũ
nội pháp
1. Thức
pháp (sự hiểu biết)
2. Tâm
pháp (phương pháp luyện tâm tĩnh an định)
3. Khí
pháp (phương pháp luyện tập hít thở)
4. Kình
pháp (phương pháp luyện kình, sử dụng kình)
5. Thần
pháp (phương pháp rèn luyện giác quan thứ sáu)
Từ
nội và ngoại hợp thành thập đại yếu pháp trong võ cổ truyền. Dĩ nhiên, để đạt
được trọn vẹn thập đại thì cần quá trình khổ luyện nghiêm túc và sự tập trung
tuyệt đối, ngoài ra cần có tư chất và nhân duyên nhất định. Khi luyện thành thì
có thể trở thành bậc cao thủ hiếm có.
Các
yếu pháp khác nhau có cách rèn luyện khác nhau, thế nhưng ẩn sau là cả hệ thống
nguyên lý rõ ràng, có cơ sở khoa học nhất định. Đơn cử như sự rèn luyện và vận
dụng thủ pháp là sự mô phỏng các loài cầm thú tượng trưng ở các thế tay như Hầu
thủ, Hạc thủ, Xà thủ, Hùng chưởng, Ưng trảo, Hổ trảo. Thủ pháp còn kết hợp với
nguyên lý âm dương, ngũ hành như nắm đấm tượng trưng cho Kim (tính chất công
phá), tay đao tượng trưng cho Mộc (tính chất nguy hiểm), cùi chỏ tượng trưng
cho Hỏa (sự dữ dội), thủ chỉ tượng trưng cho Thủy (sự âm hiểm), tay chưởng tượng
trưng cho Thổ (sự hóa giải) trong đó tồn tại đầy đủ tương sinh, tương khắc. Sự
hiệu quả không tự nhiên đến mà cần được bồi đắp thông qua quá trình tập luyện
thường xuyên. Nóng vội hay quá ôm đồm trong rèn luyện dễ mang đến các ảnh hưởng
xấu, thậm chí là các chấn thương nhưng hờ hững, lười biếng thì không cũng không
thể có thành tựu, đó là những điều mong bạn đọc suy ngẫm.
Ngoài
ra võ cổ truyền cũng có rất nhiều hệ phái, nên cân nhắc lựa chọn để tìm ra bộ môn
phù hợp với cơ địa, khí chất của bản thân. Có minh sư chỉ điểm cộng thêm nỗ lực
cố gắng thì nhất định sẽ có thành tựu. Thành tựu của con nhà võ không phải để
so sánh hơn thua với ngoại cảnh, mà dùng để khắc chế tâm cảnh bên trong con người
mình bằng cơ thể tráng kiện và tinh thần minh mẫn.
Đặc
trưng môn phái Võ Lâm Phật gia Việt
Nam
Võ
phái Võ Lâm Phật gia Việt Nam bắt nguồn từ môn võ có nguồn gốc từ thời Lý, là
môn võ xuất phát từ cửa thiền, được phóng tác theo lối chiến đấu của các loài
mãnh thú trong rừng. Đây là một võ phái hòa hiếu, chủ yếu dạy cho môn sinh cách
rèn tập cơ thể và tu dưỡng đạo đức đồng nhất thân tâm, lấy tu thân dưỡng tính
làm tôn chỉ, lấy hành thiện làm phương pháp xử thế.
Khi
sáng tạo ra võ thuật, con người mong muốn lấy đó làm lợi khí để khuất phục địch
thủ. Sự khuất phục ấy được tạo nên từ sức mạnh, điều đó là đúng trong tranh đấu
nhưng lại sai trong đạo làm người. Để học võ thành tài, trước hết người học võ
cần là con người có mục đích sống không vì cái “tôi” cá nhân. Sự khổ luyện
không quản ngại thời tiết, chịu đựng mọi đau đớn thể xác có ý nghĩa gì nếu chỉ
để nung nấu, nuôi dưỡng khát vọng chế ngự mọi vật ?
Trước
hết, tập luyện võ thuật là để có sức khỏe, tâm tính bình hòa và chỉ tự vệ khi
thực sự cần thiết. Nếu luyện võ là để khoe khoang thì đang tự rước vạ vào thân,
thế nhưng đáng buồn thay, nhiều môn võ lại đề cao tính thực chiến để tô đậm
tính thắng thua trong lòng người học để rồi từ khát vọng chiến thắng bản thân
khi nào dần biến thành tham vọng chiến thắng người khác. Từ chỗ suy nghĩ “lấy yếu
địch mạnh” trở thành “mạnh được yếu thua” là bước đường bi thảm của những cao
thủ võ thuật không may đánh mất hoài bão vì sự háo danh, háo thắng.
Sức
mạnh cần được sử dụng vào mục đích đúng đắn, cho nên các môn võ có căn bản lâu
đời đều đề cao đạo đức trước khi học tập công phu. Các võ sư chân chính thường
đặc biệt kén chọn tư chất đồ đệ có khả năng thay mình giữ gìn võ đạo, cũng bởi
vậy các bậc sư phụ thà âm thầm chấp nhận cảnh khó chứ không truyền dạy bừa bãi
vì lợi ích.
Người học võ là người học để phụng sự cộng đồng thay vì phục vụ cá nhân. Hiểu được như vậy thì tuy học võ những sẽ không cần phải dùng đến võ mà vẫn “bất chiến tự nhiên thành”.
Khổ
luyện thành tài
Biển
học vô bờ mà biển võ cũng vô biên, muốn theo thì phải theo đến cũng mới có
thành quả. Khó khăn đầu tiên mà người học võ gặp phải là không biết nên chọn
môn gì, thầy nào và kiên trì tập luyện ra sao.
Trong
thời đại bùng nổ thông tin ngày nay thì tình trạng “biết nhiều luyện ít” tương
đối phổ biến. Từ phim ảnh, sách vở hay các clip ngắn, ai cũng có thể tiếp cận
võ thuật và trong một phút cao hứng, ý tưởng luyện võ xuất hiện cùng viễn cảnh
trở thành đệ nhất cao thủ khiến người đời thán phục hiện ra. Tiếp theo đa số sẽ
bắt đầu tìm kiếm các khóa học, tích trữ sách vở, hăng hái sắm sửa dụng cụ tập
luyện. Một thời gian sau, cao thủ đó vẫn chưa xuất hiện và người đã từng có dự
định luyện võ cũng biến mất.
Vượt
qua được giai đoạn này thì lại gặp phải tình trạng môn nào cũng thích, phái nào
cũng hay. Sau khi xem xong các bộ phim về sư phụ Diệp Vấn thì nôn nao muốn học
Vịnh Xuân Quyền, rồi đột nhiên tình cờ xem các bộ phim có Tony-Jaa lại quay
sang đam mê Muay Thái, tập được ít buổi lại xem phim của Lý Tiểu Long thì lại
phát hiện ra cái thần diệu của Tiệt Quyền Đạo thế rồi lại nghe khuyên là nên học
môn võ nhẹ nhàng như Aikido thì sẽ đỡ vất vả hơn v.v…Năm tháng trôi qua cho đến
sáng tinh mơ dậy sớm để hít thở mới thấy được Thái Cực Quyền là bộ môn lý tưởng
không thua gì Kungfu Thiếu Lâm v.v…. Đó là cảnh khổ của người có đam mê nhưng
không có lý trí. Để khắc phục tình trạng này thì nên tìm thầy để chỉ bảo hoặc tự
thân suy nghĩ kĩ nên tập theo hệ phái nào cho phù hợp với nguyện vọng, cơ địa
và hoàn cảnh bản thân, dứt khoát đã quyết là theo đến cùng.
Tiếp
cận được môn võ yêu thích rồi thì còn phải trải qua rất nhiều khổ ải.
Luyện
quyền bất luyện công
Đáo
lão bất trường không
Tập
luyện võ nghệ mà chỉ chăm chú rèn luyện gân cơ, sức mạnh mà không chú trọng hàm
dưỡng nội lực thì khi về già toàn bộ thành tựu đều bị phế bỏ do cơ thể đã lão
hóa, gân xương hay các cơ bắp không còn ở trạng thái tối ưu. Hàm dưỡng nội lực
liên quan đến việc dung dưỡng tinh – khí – thần ở trạng thái viên mãn kết hợp với
hơi thở điều hòa và tâm trạng tĩnh tại, khoan dung. Để được như vậy người học
võ cần ý thức bản thân từng giây, từng phút để luôn điều chỉnh ở trạng thái cân
bằng. Tập luyện Thiền định là phương pháp quan trọng để đạt được sự cân bằng
này. Quá trình này kéo dài trọn đời đòi hỏi sự nhẫn nhịn tốt, vì vậy phải thật
sự cố gắng nếu như không muốn làm uổng phí công lao tập quyền thuật trong thời
kì đang còn sung sức. Sự điều độ là thói quen khó đạt được nếu bản tính hẵng
còn ham vui hoặc chưa thật lòng quyết tâm.
Luyện
võ là luyện tâm, luyện thân. Luyện cho tâm vững vàng không kinh sợ và luyện
thân dày dạn trong đau đớn. Khi buộc phải giao đấu nếu người học võ có nội tâm
quá kinh hãi thì thành thục võ nghệ đến mấy cũng không thể tự vệ. Do cơ thể mất
kiểm soát từ đó dẫn đến chân tay loạn xạ, hơi thở dồn dập nên nhanh chóng bị địch
thủ- dù có không luyện võ, đánh bại. Người học võ cũng không tránh khỏi khi bị
chấn thương, bầm tím. Cơ thể đau đớn kèm theo thương tích bên ngoài cũng đóng
góp không nhỏ khiến cho võ sinh lùi bước. Để có khắc phục tình trạng đó chỉ còn
cách là kiên quyết tập luyện đến cùng cho quen với nỗi sợ và quen với nỗi đau.
Bản lĩnh của người học võ cũng theo đó mà dần được hình thành trong mỗi thử
thách. Xét đến cùng, đó là cuộc chiến không khoan nhượng của ý chí và tinh thần
say mê võ đạo.
Khi
đã đạt đến trình độ nhất định, võ sĩ vẫn phải giữ thói quen “văn ôn, võ luyện”
đều đặn. Ở một phương diện khác, là người có thành tựu thì họ lại càng cần phải
khiêm tốn và sẵn lòng chỉ bảo cho những võ sinh mới. Nếu người võ sĩ tự hào
thái quá về bản thân thì phải ngay lập tức tự xét lại mình và tiếp thu góp ý từ
những người xung quanh “Cao nhân ắt có Cao nhân trị”. Để suy tưởng, có thể liên
hệ với hình ảnh của các chiến binh Samurai luôn mang bên mình thanh kiếm dành
cho kẻ thù (Katana) và thanh kiếm dành cho chính bản thân (Tanto) trong tinh thần
võ sĩ đạo thực thụ.
Thay
cho Lời kết
Bài
review trên đây nhằm để bày tỏ lòng kính trọng sâu sắc của người viết đối với
tác giả của cuốn sách: Võ sư Lý Băng Sơn và muốn tâm huyết, tài năng của tác giả
được lan tỏa đến những bạn trẻ có cùng yêu thích võ học. Khi nhân
gian đang say sưa tìm kiếm danh lợi mà vẫn có những con người dành thời gian,
công sức chắp bút gìn giữ những giá trị lâu đời thì thông qua trang sách thì quả
thật vô cùng đáng trân trọng.
Bằng sự ham thích võ học chân chính và tư chất thông tuệ, Võ sư Lý Băng Sơn đã được các đại sư phụ nức tiếng trong làng võ thuật trước đây như: cố Đại sư phụ Vương Kiếm Trần Công, cố Đại sư phụ Thiện Tâm (Đoàn Tâm Ảnh), cố Đại sư phụ Băng Tâm Lý (Lý Chấn Hòa) chỉ bảo. Tinh hoa gói gọi trong cuốn sách Tìm hiểu võ học – Bí mật Võ lâm chân truyền là tri thức quý giá về võ đạo, võ học, võ công, võ thuật, võ nghệ mà độc giả dù mới tìm hiểu võ học, đang tập luyện võ nghệ hay đã trải qua quá trình rèn luyện võ đạo nên tìm đọc.
Review
chi tiết bởi Nguyễn Phú Hoàng Nam
Nhận xét
Đăng nhận xét