[Review Sách] Trăm năm cô đơn
Tôi
thường chủ ý tìm đọc những cuốn sách đạt giải Nobel Văn chương. Không phải vì tôi
sành sỏi hay khao khát tìm ra điều gì đó siêu việt trong những tác phẩm này. Thứ
khiến tôi tìm đến với những cuốn sách ấy là cảm giác về sự khác biệt. Giống như
trong một bữa tiệc có rất đông người, bạn sẽ thích việc dành thời gian lâu hơn với ai đó thú vị. Sự
thú vị đó như thế nào, tôi không diễn tả chi tiết hơn được nữa.
Nhưng
nếu đi vào cụ thể với một cuốn sách, thì Trăm Năm Cô Đơn giúp tôi hình dung về đời
sống trăm năm nếu mình đủ trăm tuổi, cho tôi thấy được thời gian là vòng tròn
thay vì đường thẳng và thấy được la liệt các trạng thái yêu đương, chiến tranh,
tài sản, thí nghiệm, tín ngưỡng, lý tưởng…chỉ là những gương mặt khác nhau của
trạng thái cô đơn mà mỗi con người luôn tìm cách trốn tránh.
Trăm
Năm Cô Đơn kể về bảy đời của dòng họ Buendía tại ngôi làng Macondo. Ngôi làng
do thế hệ đầu tiên lập nên và cũng là ngôi làng chôn vùi thế hệ cuối cùng của dòng
họ này. Tôi từng nghe một số bạn đọc chia sẻ việc nhớ tên các thành viên trong
cây gia phả của dòng họ này tương đối khó, vì họ đặt tên trùng nhau. Nhưng khi
khám phá ra rằng thời gian trong cuốn sách này là vòng tròn, thì tôi không bận
tâm lắm đến việc nhớ tên các nhân vật nữa. Giống như bà cụ Úrsula Iguarán đã đúc
kết lại: những đứa mang tên là Aureliano thì thông minh nhưng đượm buồn còn những
đứa tên Jose Acardio thì khỏe khoắn, táo tợn. Bà cụ tinh đời dù mang đôi mắt lòa
ấy đã lèo lái dòng họ Buendía khỏi sự đói nghèo, những lời nguyền và sự điên khùng
do họ tự chuốc lấy.
Có
lẽ, để nhận xét mức độ điên khùng của các nhân vật trong sách hay một người nào
đó ngoài đời thực không quá khó, nhưng để nhận xét về sự điên khùng của chính bản
thân, lại không hề dễ dàng. Họ hoặc điên khùng, hoặc sống giữa những người điên
khùng, thế nên lời nguyền của dòng họ trăm năm cô đơn ấy, ngẫm đến cùng cũng chẳng
phải là quá đáng sợ (thậm chí còn may mắn, vì là trăm năm chứ không phải vĩnh cửu).
Những thành viên mang họ Buendía cũng ấp ủ lẽ sống của riêng mình như say sưa
trong khoái lạc, dấn thân nơi trận mạc để tìm kiếm vinh quang, tạo ra thật nhiều
tài sản để đời sống dư dả, yêu cuồng nhiệt người khác hoặc chính bản thân mình,
sống khép kín đầy tính sùng đạo hoặc bất cần theo lối vô đạo.
Trong
trăm năm đó, tưởng chừng họ sẽ khắc vào lịch sử những dấu mốc hiển hách hay biến
Macondo trở thành một thị thành phát triển. Thế nhưng khi tất cả qua đi, thì họ
tan vào hư vô để Macondo cũng theo đó hoàn toàn biến mất.
Một
trăm năm của dòng họ độc đáo song đơn độc ấy cũng là một trăm năm con người ta
sinh ra, lớn lên, già đi rồi chết. Không nhanh, không chậm, tác giả Gabriel
Garcia Marquez kể lại câu chuyện với giọng điệu đều đều- thi thoảng pha thêm những
tình tiết kì ảo như việc Remedios Người Đẹp bay về trời hay hồn ma cụ Melquides
chưa tan biến vì đợi chờ dòng họ Buendía tan biến.
Đọc
Trăm Năm Cô Đơn, tôi có cảm giác mình bước lên một đoàn tàu đi với vận tốc
trung bình. Theo đó, cảnh vật bên ô cửa sổ cứ hiện lên rồi lại biến mất như trò
đùa của thời gian: hoặc là chúng ta tiến lên, hoặc là chúng ta đang đi vòng tròn,
tùy vào nhận thức của từng người. Thứ duy nhất neo giữ tâm hồn chúng ta là niềm
tin, nhưng nhiều lúc tôi cũng không chắc niềm tin có thực hay không. Dòng họ Buendía
không thiếu niềm tin, mỗi người tin vào những thứ khác nhau, chỉ có duy nhất
hai sự thật là thói điên khùng của họ và ngày họ tiêu vong mãi mãi, thì không
ai tin- điều đầu tiên thì ít ra còn có cụ Úrsula nhận thấy.
Giống
như con người, tin vào nhiều thứ, nhưng lại không tin vào việc bản thân sẽ chết
một ngày nào đó. Ngày đó là ngày nào, thì không ai biết rõ. Có thể cũng vì vậy,
sự cô đơn sinh ra đồng thời với mỗi con người chăng? Sau đó, người ta lao vào yêu
đương, chiến tranh, tích cóp, tin tưởng chỉ để chạy trốn định mệnh cô đơn ấy?
Giống
như dòng họ Buendía, tất cả nhân loại đều mang hạn định trăm năm cô đơn ấy và
không có cơ hội thứ hai trở lại mặt đất này. Cô đơn và cái chết là hình phạt
hay món quà? Câu hỏi đó thuộc về những con người đang sống.
Thay
cho lời kết
Nếu
mong muốn tìm đọc một bài review kèm theo những hình ảnh minh họa đẹp mắt và đi
vào phân tích các khía cạnh chi tiết về từng tình huống, từng nhân vật, thì có
lẽ bài review của tôi chưa khiến bạn thỏa mãn. Nhưng dù sao cũng cảm ơn bạn đã đọc
đến đây.
Để
thưởng thức trọn vẹn tác phẩm Trăm Năm Cô Đơn, bạn hãy trực tiếp đọc nó. Sau đó
bạn có thể viết hoặc không viết review, nhưng tác phẩm đó chắc chắn sẽ nằm lại
trong tâm trí của bạn và trở thành một phần trong tâm hồn, tính cách của bạn. Tôi
chúc cho phần nằm lại đó sẽ là những điều đẹp đẽ, thay vì phải già đi trăm tuổi
sau khi đọc xong. Nếu bạn thích cô đơn, thì bạn vẫn có thể rời xa nó, nhưng nếu
bạn hiểu sự cô đơn rồi, thì bạn và sự cô đơn trở thành một.
Bạn
có thể thực sự thích tác phẩm mà không nhất thiết phải hiểu nó hoàn toàn. Vì tôi
nghĩ, người viết ra nó cũng chưa chắc đã hiểu nó trọn vẹn.
Nhận xét
Đăng nhận xét