[Review Phim] Only Yesterday
Đối
với tôi, đặc trưng của những thước phim thuộc Ghibli Studio luôn là: Không giới
hạn độ tuổi và lượt xem.
Tốc
độ phim chậm như chạm đến nỗi sợ thời gian vụt mất sâu trong mỗi con người. Only
Yesterday là tác phẩm đi sâu vào đề tài ấy. Thế nhưng vẫn rất “Ghibli” ở chỗ
là không bàn về những thứ cao xa bề ngoài trước khi tìm hiểu được ngọn nguồn thế
giới nội tâm.
Only
Yesterday (おもひ で ぽろぽろ Omohide Poro Poro, lit.
"ký ức đổ về" ) là một phim hoạt hình công chiếu năm 1991 bộ phim truyền hình phim đạo
diễn bởi Isao Takahata, dựa trên manga cùng tên của
Okamoto Hotaru và Tone Yuko. Toshio Suzuki sản
xuất bộ phim và Studio Ghibli thực hiện. Nó đã được phát hành vào ngày 20
tháng 7 năm 1991.
Bài
hát chủ đề kết thúc (愛 は 花, 君 は その 種子 Ai wa Hana Kimi wa sono Tane, thắp
sáng." Tình yêu là một bông hoa, bạn là hạt giống của nó ") là một bản
dịch tiếng Nhật bài hát của Amanda McBroom,
" The Rose. "
"Chỉ
còn là hôm qua" là một trong số các bộ phim hoạt hình tiến bộ ở chỗ nó
khám phá một thể loại được cho là bên ngoài lĩnh vực của các đối tượng hoạt
hình. Trong trường hợp này thực tế giống như drama cho người lớn,
đặc biệt là khán giả nữ. Dù vậy, bộ phim là một sự thành công bất ngờ, thu hút
một lượng lớn khán giả trưởng thành cà nam và nữ.
(Theo
Wikipedia)
Taeko
là một cô gái trưởng thành ở Tokyo sầm uất và không kém phần chật chội. Do đó,
cô tìm về với vùng nông thôn để tận hưởng không khí khoáng đạt, tự do trong kì
nghỉ phép. Chuyến đi ấy không dừng lại ở việc dịch chuyển về thân thể mà còn âm
thầm khởi động lại những ký ức từ ngày học lớp năm của Taeko.
Quãng
thời gian mà trải nghiệm của Taeko nằm trọn vẹn ở việc được đi chơi, thưởng thức
trái dứa, các vấn đề tuổi dậy thì, rung động đầu đời, kết bạn và chia tay bè bạn,
việc học tập không như ý muốn, mong muốn lên sân khấu cũng vội vã lướt qua.
Mọi
sự tình cờ có vẻ ngẫu nhiên thực ra không hề ngẫu nhiên theo cách chúng ta thường
nghĩ. Không phải đột ngột Taeko hoài niệm, mà bởi cô vô thức muốn điền lại những
đoạn ký ức mà bản thân đã bỏ sót. Do đó, những khoảnh khắc cô nhớ thực ra đã được
chọn lọc rất cẩn thận, tuy nhiên lo ngại tâm trí sẽ nhanh chóng phớt lờ chúng,
hoặc cố gắng lý giải cho xong chuyện, nên trái tim của cô đã chọn cách gián tiếp
giúp cô đối mặt với bản thân mình bằng cách
tìm về với quá khứ.
Ngày
còn nhỏ, là ngày ta thành thật nhất với bản thân.
Taeko
trưởng thành sẽ không làm việc ấy bởi cô quen với việc chấp nhận, sống mờ nhạt
trong sự chấp nhận và chấp nhận luôn tình trạng đó của bản thân như người mộng
du: ngủ trong đôi mắt mở và thức cùng đôi mắt nhắm.
Có
thể nhận ra cô có một tuổi thơ bình thường trong bầu không khí của một gia đình
trung lưu mang nặng âm hưởng kiểm soát của người cha gia trưởng- người ít nói
nhất vì có thể khiến các thành viên thực hiện ý muốn mà không cần
nói nhiều. Người mẹ, người bà và hai chị gái của Taeko sống như vậy, nên dĩ nhiên
Taeko cũng phải sống như vậy- dù cô bé Taeko không hiểu tại sao. Đến khi bị mất
đi cơ hội được làm việc mình yêu thích là diễn kịch, thì cảm xúc trong cô cũng bắt
đầu nén lại.
Cách
giáo dục đó không tồi tệ, vì nó không biến chị em Taeko trở thành người xấu. Nhưng
nó có tốt đẹp hay không, thì cuộc sống của cô nhân viên Taeko là câu trả lời rõ
nhất: luôn muốn rời khỏi nơi mình đã sinh ra và lớn lên.
Cô
không ghét gia đình, nhưng cùng với họ, cô không được là chính mình và được sống
như những gì cô mong muốn.
Cuộc
gặp gỡ với Toshio là bước ngoặt với Taeko, song lại là một ngày bình thường với
Toshio (thậm chí anh còn lơ đễnh ngủ quên khi đón cô ở nhà ga). Điều Taeko khao
khát có thể lại chính là sự bình thường đó, nên cô dễ dàng trải lòng cùng Toshio.
Đoạn
kết của phim có lẽ dành tặng bạn đọc từ phán đoán, nhưng thực sự theo tôi, phần
hay nhất của tất cả các bộ phim nằm ở quá trình đi đến cái kết ấy- với phim của
Ghibli có lẽ lại càng chuẩn xác hơn.
Only
Yesterday không khai thác xứ sở cổ tích mà khai thác miền thơ ấu trong mỗi chúng
ta: những con người đi trên mặt đất, bên dưới bầu trời. Dù tồn tại ranh giới của
đạt được hoặc chưa đạt được ước mơ, song tuổi thơ vẫn luôn tươi đẹp với niềm
tin trong sáng rằng mọi sự trên đời này đều là có thể.
Thay
cho lời kết
Bộ
phim rất “mượt”, duy có một chi tiết mà tôi băn khoăn, đó là việc liệu Taeko có
đến với Toshio bằng tình yêu hay không? Và ngược lại, Toshio có yêu Taeko hay
không?
Bởi
qua đoạn dẫn dắt của người trong gia đình, tôi thấy họ đánh giá Taeko có đủ các
tiêu chí tiềm năng để trở thành một cô con dâu tốt, đó là sự đề cao song cũng là
sự định giá Taeko trong vai trò một nhân công bổ sung, không dấu diếm. Đối với Toshio,
anh cần người con gái hiểu mình hay cần người con gái sẵn lòng ở lại làng quê để
anh đến với Tokyo cho thỏa lòng?
Để
tiếp diễn, cuộc sống này luôn là lựa chọn, cân nhắc và trao đổi. Dường như chỉ
có ký ức thuộc dạng “Only Yesterday” là khiến con người ta cảm thấy được hạnh
phúc trọn vẹn.
“Nếu sợ cảnh chia ly, trái tim của chúng ta sẽ không bao giờ được khiêu vũ”
Cuối cùng thì cả hai cũng có câu trả lời. Đoàn tàu quay lại, chiếc xe tiến lên. Quá khứ, hiện tại, tương lại hòa thành một điểm: Trái tim của Taeko.
Nguồn ảnh trong bài viết: Pinterest.com
Nhận xét
Đăng nhận xét